Đêm trực tối qua mình chứng kiến một trường họp cực kỳ căng thẳng. Đó là trường hợp một bà cụ 71 tuổi vào viện vì đau bụng dữ dội vùng hạ sườn phải. Nằm ở 1 BV cấp quận được chụp CT không cản quang nên chỉ thấy dịch ổ bụng. Nằm 2 tiếng nên người nhà (gồm chồng, con trai và cháu nội trai) đã thấy bực bội.
Sau đó chuyển qua bv mình đang trực. BS ở cấp cứu cho làm siêu âm thì phát hiện u gan đa ổ nên chuyển ngoại tổng quát. Ngoại tổng quát đang mổ nên 2 tiếng sau vẫn không nhận bệnh. Đứa cháu trai hung hăng chỉ vào mặt 1 điều dưỡng nữ ở khoa cấp cứu: “Mày không cứu bà nội tao, tao giết mày”! BS cấp cứu không biết chuyển đâu đành chuyển nội tiêu hóa (khoa mình trực). Chưa kịp khám bệnh, đứa cháu mặt đỏ gây hung hăng đi vào phòng hành chánh chỉ thẳng vào mặt anh BS trực khoa tiêu hóa: “em hứa với anh là bà nội em mà có bề gì em lấy hết đầu mấy người ở đây”! Anh BS nói: anh bình tĩnh. Thật sự đặt mình trong tình cảnh anh BS thì rất là căng thẳng, một mặt vì thái độ lưu manh hâm dọa của người nhà, một mặt vì đây là một ca cực kỳ khó.
Phải nói là cực kỳ khó, phải hội chẩn bệnh viện lúc 22 giờ (gồm các khoa: tiêu hóa, ngoại tổng quát, ung bướu, hồi sưc nội, gây mê, chẩn đoán hình ảnh kiên luôn can thiệp mạch). Đây là trường hợp ung thư gan đa ổ vỡ, biểu hiện bằng triệu chứng đau bụng dữ dội vùng hạ sườn phải, tụt huyết áp (80/50mmHg), vàng da, vàng mắt. Hình ảnh CT cản quang cho thất gan chẳng còn gì nữa. Mổ là chết, làm tắc mạch thì sống cũng được vài ngày. Mình thích nhất là phong cách giải thích người nhà của anh BS ngoại tổng quát, lý luận rất rõ ràng, thuyết phục và khoa học.
Nói chung, hôm qua mình đã có một đêm trực học được nhiều điều hay, cả về lâm sàng lẫn cách giao tiếp. Lại càng thấy mình cần phải học và đi lâm sàng nhiều hơn nữa, để tạo được cái mà dân y khoa gọi là “nhạy lâm sàng”. Xin chia sẻ cảm nghĩ của mình với mọi người.
Bác sĩ A Di
Sau đó chuyển qua bv mình đang trực. BS ở cấp cứu cho làm siêu âm thì phát hiện u gan đa ổ nên chuyển ngoại tổng quát. Ngoại tổng quát đang mổ nên 2 tiếng sau vẫn không nhận bệnh. Đứa cháu trai hung hăng chỉ vào mặt 1 điều dưỡng nữ ở khoa cấp cứu: “Mày không cứu bà nội tao, tao giết mày”! BS cấp cứu không biết chuyển đâu đành chuyển nội tiêu hóa (khoa mình trực). Chưa kịp khám bệnh, đứa cháu mặt đỏ gây hung hăng đi vào phòng hành chánh chỉ thẳng vào mặt anh BS trực khoa tiêu hóa: “em hứa với anh là bà nội em mà có bề gì em lấy hết đầu mấy người ở đây”! Anh BS nói: anh bình tĩnh. Thật sự đặt mình trong tình cảnh anh BS thì rất là căng thẳng, một mặt vì thái độ lưu manh hâm dọa của người nhà, một mặt vì đây là một ca cực kỳ khó.
Phải nói là cực kỳ khó, phải hội chẩn bệnh viện lúc 22 giờ (gồm các khoa: tiêu hóa, ngoại tổng quát, ung bướu, hồi sưc nội, gây mê, chẩn đoán hình ảnh kiên luôn can thiệp mạch). Đây là trường hợp ung thư gan đa ổ vỡ, biểu hiện bằng triệu chứng đau bụng dữ dội vùng hạ sườn phải, tụt huyết áp (80/50mmHg), vàng da, vàng mắt. Hình ảnh CT cản quang cho thất gan chẳng còn gì nữa. Mổ là chết, làm tắc mạch thì sống cũng được vài ngày. Mình thích nhất là phong cách giải thích người nhà của anh BS ngoại tổng quát, lý luận rất rõ ràng, thuyết phục và khoa học.
Nói chung, hôm qua mình đã có một đêm trực học được nhiều điều hay, cả về lâm sàng lẫn cách giao tiếp. Lại càng thấy mình cần phải học và đi lâm sàng nhiều hơn nữa, để tạo được cái mà dân y khoa gọi là “nhạy lâm sàng”. Xin chia sẻ cảm nghĩ của mình với mọi người.
Bác sĩ A Di
No comments:
Post a Comment